Cái tít là tên một chương trình truyền hình thực tế mình từng vô tình xem mấy số chiếu trên VTV6. Chương trình dạng như các bạn trẻ thuộc lớp người sung sướng ăn, học, chơi, ngủ sẽ đăng kí để có một ngày “Sống khác”, để được làm những việc khổ hơn, nhục hơn. Ví dụ như tối đêm đứng giữa đường bán bao cao su, hoặc 2 ngày tự kiếm sống giữa đất Sài Gòn, và tất cả sẽ được ghi hình. Mình không có nói những việc đó là nhục, mà mình nói đó là thứ cảm xúc có thể xuất hiện.
Vì mình cũng đang tự ghi hình vào trí não những ngày sống khác của mình.
6 rưỡi sáng (như ngày thường mình không thích ngủ nhiều), dậy, thực hiện các quyền năng của loài người, sau đấy lôi sữa chua với chuối trong tủ lạnh ra ăn sáng trong khi tai và mắt thì nghe các chị “Chào buổi sáng” kể cho tình hình trong nước – ngoài nước. Sau đấy mình sẽ tắm thật mát, quấn nguyên cái khăn như đang ở resort, vào khuê phòng thay đồ, lăn nách, xịt thơm, bôi kem chống nắng vào mặt và 1 tí son dưỡng màu hồng phớt vào môi.
Tiếp theo mình sẽ dắt xe ra khỏi nhà. Và mình sẽ sống khác từ đây.
Hôm nay là ngày thứ 2 mình làm phụ bếp ở một quán cafe nho nhỏ mới mở được gần 2 tháng, có phục vụ bữa sáng và bữa trưa cơm văn phòng. Điểm nhấn của quán là các món với bề bề.
Chuyện chẳng có gì. Chuyện là mình thực hiện cái ước tính “5 triệu 7 NGÀY” trong cái bài trước bằng việc đầu tiên là làm phụ bếp. Và hôm nay đã là NGÀY THỨ 2. Hu la laaa.
Để sống khác mình cũng bước vào WC, tay cầm một túi đồ. Trong đấy mình sẽ thay một cái quần mềm để đứng lên ngồi xuống uyển chuyển và xỏ một đôi tông vừa chân, thay cho một đôi giày bệt họa tiết da báo, hoặc một đôi converse màu kem, hoặc một đôi xăng đan họa tiết da rắn, tùy hôm.
Mình làm tất cả việc mình có thể làm trong bếp, miễn là để chú đầu bếp của quán nấu nướng trong suốt bữa sáng đến bữa trưa mà không phải quát tháo hay văng vài câu *beep* *beep* *beep*. Cụ thể, nếu ai chưa tưởng tượng được, thì khi chưa đông khách, mình nhặt rau, thái chanh, thái ớt, thái cá, thái thịt, cất cái này, dọn cái kia, rửa cái nọ cái lọ cái chai. Đương nhiên không phải mình làm cùng lúc tất cả những việc ấy, mình đang liệt kê thôi. Giờ nào người ta đi ăn trưa thì giờ ấy mình sẽ phát huy tác dụng nhất, mình sẽ nhắc chú đầu bếp nếu chú quên món order, mình sẽ tự giác bày biện đủ các loại gừng, tiêu, tỏi, ớt, các thể loại rau, các thể loại gia vị gia giảm ra gần tay với của chú. Chú làm món gì là phải biết bày ra những thứ gì, đừng để chú phải chửi bậy. Đồng thời mình sẽ phối hợp nhịp nhàng với sự lanh lẹ của các bạn chạy bàn bê đồ. Đồng thời mình cũng rửa bát đĩa nồi chảo thìa đũa. Tất cả sự khổ, nhục diễn ra trong khoảng từ 10h đến 2h chiều.
Mình nói là khổ vì đó là lao động chân tay. Chưa bao giờ mình thấm thía từng giọt mồ hôi như thế. Mồ hôi ướt từ chân tóc, lấm tấm trên trán, trên chỗ ria mép, chảy dài từng giọt lăn xuống tận cạp quần. Rửa bát tay trần, rút cái ghế để ngồi thế nào mà sượt phát mất miếng da ngón áp út bên phải. Đổ những thức ăn thừa trong bát, trên đĩa mà tay gượng gượng và nghĩ đến những lần mình ăn không hết. Hóa ra sau một đĩa thức ăn, một bán bún là cả một công trình.
Mình nói là nhục vì tất cả sự việc diễn ra trong cái phòng bếp dù thông trước thông sau thông cả trên vẫn ấm áp rực rỡ với 2 cái bếp ga, 2 cái bếp than và tầm 7 cái nhiệt kế 37 độ chạy tới chạy lui. Mình ăn trưa cùng chị chủ quán, bác đầu bếp và các nhân viên vào lúc người ta vào quán chủ yếu để uống chứ không còn ăn nữa, khoảng 2 rưỡi chiều.
Đấy là nhìn ở góc ấy.
Còn ở góc này. Mình nghĩ mình được nhiều hơn. Mình chưa nhắc tới rằng có một em sinh năm 98 đã phụ bếp từ trước đó, và chị chủ quán tuyển thêm phụ bếp là để giúp thêm em ấy. Chứ có mình mình chắc mình thay quần thay dép phi xe về luôn.
– Em còn đi học không?
– Em làm ở đây bao lâu rồi?
– Em có anh chị em không?
– Bố mẹ em làm gì?
– Trước khi làm ở đây em làm gì?
– Em em cũng lên đây làm à?
– Em em mới 14 tuổi à?
– Sao em em không học cấp 3? Sao lại bỏ học? Còn lo được tiền học thì cứ đi học chứ lên đây làm gì?
… !!! Mình thấy không khác gì cái phóng sự mình từng được xem nhiều lần trên ti vi, nhưng giờ nó sống động quá, chân thực nữa…
– Thế chị đi Tham Si Ti chưa?
– Ừ chị chưa.
– Trước em ở nhà anh chị kia, chỉ trông em với cơm nước dọn nhà thôi, tuần nào cũng được đi chơi, được vào Sài Gòn nữa, sướng lắm.
…
Mình học được bao nhiêu thứ từ em ấy, “làm đâu gọn đấy”, bừa bộn làm người nhìn nóng mắt, mà nóng mắt thì bực bội, mà bực bội thì không còn hứng thú gì với việc đang làm nữa. Cái thứ em ấy nói là ở trong ngoặc, còn những thứ ngoài ngoặc là mình tự suy ra. Cái thứ trong ngoặc bố mình dạy mình nhiều lắm rồi, mà không có linh nghiệm.
Mình nghĩ là mình vẫn sẽ sống khác trong tháng hè này. Mình học được bao nhiêu tuyệt chiêu của bác. Bác ấy lúc bị gọi món dồn dập thì nóng lên là *beep* *beep* *beep* chứ bình thường hóm hỉnh trêu đùa mọi người. Chị chủ quán vô tình dạy cho mình cách quản lý một nhà hàng. Chị bảo chị muốn phục vụ kiểu miền Nam, dịch vụ tốt nhất cho khách hàng. Đại loại không khí làm việc rất ấm cúng. Rất nhiều những lúc không khí bốc mùi than tổ ong mới cháy làm mình muốn chạy ngay ra ngoài “Tạm biệt chị nhé” nhưng mình lại nghĩ đến những thiếu gia trong phim Hàn Quốc được bố mẹ cho vào nhà hàng, khách sạn của gia đình để gọt rau củ và rửa bát, bước đầu chuẩn bị cho bước kế nhiệm cơ ngơi.
Thế là mình càng thêm quyết định quyết tâm làm chủ. Làm chủ không đi làm thuê. Không ngày ngày giờ ấy đi giờ đó về, không ngong ngóng chờ lương và miệt mài làm thêm, không nơm nớp lo ngày bị ra rìa khi có những thế hệ người-làm-thuê mới được tuyển. Vì cuộc sống mình mơ ước rất khác, rất tuyệt, phù phiếm và thi vị.
Mình nghĩ xa rồi, cuộc sống mơ ước hãy để bài viết sau. Ít nhất hãy làm chủ những tấm hình, đừng lấy hình trên mạng chèn vào blog thêm nữa.